Khi con rể bắt đầu được thăng chức và kiếm ra tiền thì thái độ của anh ta đối với bố mẹ vợ cũng thay đổi đến chóng mặt.
Tôi tên là Yu Fanghui, tôi 64 tuổi. Từ khi con gái tôi lấy chồng, vợ chồng tôi chuyển về ở cùng. Bao năm qua, tôi đảm đương việc nhà và chăm sóc con cái, còn vợ tôi đảm đương việc chi tiêu trong nhà, đôi vợ chồng già chúng tôi như nuôi một đứa con gái và một gia đình bốn người.
Một số người thân có thể cho rằng chúng tôi quá ngu ngốc khi làm điều này, con gái chúng tôi đã lấy chồng rồi nhưng chúng tôi vẫn chăm chỉ làm việc và cho đi mà không phàn nàn, chúng tôi không biết coi trọng bản thân mình chút nào. Song, tôi chưa bao giờ coi trọng việc đó và chưa bao giờ ghi nhớ những lời bàn tán của người khác. Tại sao chúng ta làm việc này? Thực tế, khi lần đầu tiên biết tin con gái có quan hệ tình cảm, cả hai chúng tôi đều không hài lòng với con rể.
Tôi đã nghỉ hưu ở doanh nghiệp nhà nước, vợ tôi cũng là lãnh đạo công ty, thu nhập hàng tháng của hai vợ chồng là hơn 10.000 nhân dân tệ (hơn 30 triệu đồng), điều kiện như vậy ở địa phương chúng tôi rất tốt. Nhưng còn nhà con rể thì sao? Cha mẹ đều làm nghề nông, nhà có hai em trai, nghe nói con rể lo học phí cho hai em, có thể tưởng tượng được gánh nặng nặng nề đến nhường nào.
Chúng tôi đã nuôi dạy con gái rất tốt, chưa bao giờ làm con bé đau khổ, chỉ cần đó là điều con bé thích và nằm trong khả năng của chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm con gái hài lòng. Nếu con gái chọn gả vào một gia đình như vậy, không những không giúp được gì cho đôi trẻ mà còn trở thành vật cản cho họ.
Người ta đi nơi cao, nước chảy về nơi thấp, tất nhiên chúng tôi cũng mong con gái mình sẽ có một đích đến tốt đẹp. Điều kiện của con rể rõ ràng không đáp ứng được kỳ vọng của chúng tôi về một ngôi nhà tốt nên ban đầu chúng tôi kịch liệt phản đối.
Trước đây, con gái tôi vốn là một cô bé ngoan, về mọi mặt đều khiến chúng tôi yên tâm và thường được mọi người xung quanh khen ngợi. Không ngờ con gái tôi khi yêu dường như trở thành một con người khác, giống như bọn trẻ thường nói trên mạng: “bộ não yêu thương”, trong trái tim cô, tình yêu là trên hết và cô không hề quan tâm đến tình cảm của cha mẹ”.
Dù chúng tôi không đồng ý, con gái tôi vẫn nhất quyết muốn ở với con rể, và để thể hiện quyết tâm của mình, nó thậm chí còn dọn ra ngoài sống cùng bạn trai. Lúc đó vợ tôi giận đến mức bị huyết áp cao, tôi cũng rất buồn, không hiểu sao đứa con gái ngoan của tôi lại mất tích, sao người ở bên tôi lại như một người khác. Tâm hồn và vẻ bề ngoài của nó trông chẳng giống con gái chúng tôi chút nào.
Thậm chí, trong một thời gian dài, hai vợ chồng tôi còn phớt lờ con gái để mong con bé nhìn thấy thái độ của chúng tôi và cân nhắc kỹ mối quan hệ này. Thế nhưng, một tin sét đánh ngang tai ập tới, con bé có thai và khi vợ chồng tôi biết tin thì cũng là lúc thai nhi đã 4 tháng tuổi.
Lúc này, con rể đã đi tới cửa, nói: “Chú và thím, tuy điều kiện gia đình cháu có kém hơn một chút nhưng cháu nhất định sẽ cố gắng để tiến bộ trong tương lai, và sẽ không bao giờ khiến chú, thím thất vọng”.
Ngoài ra, con rể cũng khẳng định sẽ không sống chung với bố mẹ đẻ nên con gái tôi không cần chịu cảnh “mẹ chồng nàng dâu”. Đặc biệt, con rể còn đề nghị chúng tôi về sống chung.
“Hai người về già có thể sống với chúng cháu, cháu nhất định coi hai người như cha mẹ ruột của mình và hiếu thảo. Tiểu Anh là con một, từ nay con chúng cháu có thể mang họ Tiểu Anh. Vậy nên cháu hy vọng chú thím có thể trao cho cháu cơ hội được làm con rể và cháu sẽ không làm cả hai thất vọng”.
Tôi biết người dân ở quê rất coi trọng việc sống cùng con cái sau khi kết hôn nên khi nghe con rể đưa ra lời đề nghị như vậy thấy rất cảm động. Hai người chúng tôi chỉ có một cô con gái, nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, chúng tôi đồng ý.
Suy cho cùng, thành tích của con rể tôi cũng khá tốt, ngoại trừ gia đình nó, nếu chúng tôi với tư cách là bố vợ và mẹ chồng sau này có thể giúp đỡ nó thì cuộc sống của họ chắc cũng không đến nỗi quá tệ. Điều quan trọng nhất là chúng tôi cũng hiểu rằng không thể để con gái buồn rầu, chúng tôi chỉ có thể đồng ý đi theo con đường này, nếu không con gái chúng tôi có thể còn làm những điều cực đoan hơn.
Cân nhắc về việc chúng tôi sẽ sống cùng nhau trong tương lai, cả hai đã bàn bạc và quyết định mua một căn nhà làm của hồi môn cho con gái, ngôi nhà này được coi là tương đối lớn, diện tích hơn 160 mét vuông, có tổng cộng bốn phòng, 2 phòng ngủ và 2 phòng khách. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ ở một phòng, con gái và con rể tôi sẽ ở một phòng, nếu tôi có hai cháu thì cũng vừa phải, nếu tôi có một cháu trai thì phòng còn lại sẽ được dành làm một phòng khách. Điều này vô cùng hợp lý.
Chúng tôi đứng tên ngôi nhà này cho con gái mình nhưng tôi đã thêm điều kiện. Từ nay về sau, con gái và con rể phải chu cấp cho chúng tôi lúc tuổi già. Về việc con rể gợi ý cho cháu trai nên lấy họ của chúng tôi thì chúng tôi không có ý kiến, theo quan điểm của chúng tôi, đứa trẻ có họ gì thì cũng là cháu của chúng tôi, điều này không ảnh hưởng đến tình yêu của chúng tôi dành cho đứa trẻ nên chúng tôi sẽ không can thiệp.
Tôi đã viết tất cả những yêu cầu này trong thỏa thuận và yêu cầu con gái tôi ký vào. Nếu sau này hai vợ chồng không làm được thì chúng tôi có quyền lấy lại căn nhà. Tôi không hề cho con rể biết về thỏa thuận này, thậm chí còn yêu cầu con gái tôi giấu nó. Dù sao chúng tôi cũng đã quen nhau lâu rồi, và tôi thực sự rất tin tưởng vào con rể.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ đây là sự chuẩn bị phòng thân chứ chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó thỏa thuận này sẽ có ích. Một đêm nọ cách đây hai tháng, con rể của tôi đến nói với chúng tôi: “Bố mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với bố mẹ. Bố mẹ con đã già và sức khỏe không tốt. Ở nhà không tiện đi khám bác sĩ. Con là con trai cả của họ, bao nhiêu năm nay con chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì, bây giờ con phải làm tròn lòng hiếu thảo của mình.”
Tôi hỏi: “Anh nói thế này là có ý gì? Anh có muốn chúng tôi nhường chỗ cho bố mẹ anh phải không? Anh còn nhớ lời anh đã hứa không?”
Con rể trả lời: “Bố mẹ chăm sóc chúng con ở đây rất vất vả nên về quê thì dễ hơn. Dù sao quãng đường cũng không xa, con và Tiểu Anh sẽ thường xuyên đưa các cháu về thăm ông bà”.
Không ngờ chúng tôi vẫn nhớ, chúng tôi thật sự đã trả giá đắt cho gia đình nhỏ của nó, con gái tôi sinh được hai đứa con, tôi đều nuôi cả hai đứa con, thậm chí còn đưa chúng đi ngủ vào ban đêm, để con gái và con trai bớt mệt mỏi hơn một chút.
Chăm lo cho trẻ nhỏ rồi ăn uống hàng ngày của gia đình rất tốn kém và có nhiều lĩnh vực bạn cần phải tiêu tiền. Nhưng con gái và con rể chưa bao giờ cho chúng tôi chi phí sinh hoạt, mọi chi phí sinh hoạt ở nhà đều do vợ chồng già chi trả, nếu thu nhập của hai chúng tôi là ở nhà riêng thì chúng tôi có thể sống một cuộc sống rất thoải mái, nhưng ở nhà con gái chúng tôi chẳng còn bao nhiêu tiền. Trong khi đó, con rể không có gánh nặng gì và hàng tháng có thể chuyển một khoản chi phí sinh hoạt đáng kể về cho chúng tôi.
Chúng tôi cũng đã giúp đỡ con rể rất nhiều trong công việc, anh ấy đang kinh doanh ở công ty, chúng tôi đã kết bạn rất nhiều và giới thiệu anh ấy với một số doanh nghiệp, nếu không thì nó đã không được thăng chức và đã tăng lương rất nhanh. Song, từ khi được thăng chức, anh ta không còn thận trọng như trước nữa, tuy vẫn rất tôn trọng vợ tôi nhưng đôi khi cũng không khách sáo với tôi như vậy, có lúc nó còn lớn tiếng với tôi khi các cháu không được chăm sóc chu đáo.
Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, lúc đó tôi cũng không quan tâm, chỉ nghĩ có lẽ con rể thương con của mình nên xúc động thái quá. Và sau đó nó đã xin lỗi tôi.
Thế nhưng, hắn hoàn toàn là một con sói mắt trắng, hắn cảm thấy hiện tại hắn đã có chỗ đứng vững chắc ở thành phố này, cho nên hắn muốn đuổi chúng tôi về nhà nghỉ hưu.
Vì thế, tôi cũng không mấy tức giận khi nghe con rể nói như vậy. Thay vào đó, tôi nhìn con gái mình và hỏi liệu cô có cùng suy nghĩ với con rể không? Con gái tôi áy náy liếc nhìn chúng tôi, ngập ngừng bày tỏ suy nghĩ, không nghi ngờ gì nữa, đầu óc yêu thương của nó vẫn chưa biến mất, vẫn đang đứng về phía con rể.
Giờ đây, cặp vợ chồng già chúng tôi hoàn toàn thất vọng về con gái, tôi nói: “Muốn thì để chúng tôi đi nhưng nhà phải trả lại nhà”.
Con rể chậm rãi nói: “Con được bạn bè cho biết, căn nhà của hồi môn là quà tặng. Căn nhà này đã giao cho Tiểu Anh, không liên quan gì đến con, sao bố mẹ có thể cứ thế mà lấy lại?”
Tôi cười khúc khích nói: “Đúng vậy, nhưng chúng tôi đã ký thỏa thuận với Tiểu Anh. Bây giờ anh đã vi phạm thỏa thuận, tôi có quyền lấy lại căn nhà.” Nói xong, tôi lên phòng lấy bản thỏa thuận ra để con rể của tôi xem.
Sau khi xem mấy lần, người con rể vội vàng nói: “Bố mẹ, con chỉ đùa thôi mà. Bố mẹ con vẫn quen ở ở quê. Từ nay về sau bố mẹ vẫn sẽ sống với chúng con… “
Sau sự việc này, chúng tôi đã nhìn rõ mặt con rể, đồng thời chúng tôi cũng hiểu rằng trong lòng con gái. Tuy rằng chúng tôi là cha mẹ đã sinh ra con nhưng đối với con vẫn không quan trọng bằng con rể. Không có cách nào chúng tôi không thể tiếp tục sống với con gái và con rể, hôm đó chúng tôi yêu cầu đôi vợ chồng trẻ dọn ra khỏi nhà của hồi môn và trả lại nhà cho chúng tôi.
Con rể tôi liên tục cầu xin chúng tôi tha thứ, nhưng một khi chuyện như thế này xảy ra thì cũng đủ rồi. Bây giờ chúng tôi còn khỏe mạnh, còn có thể đóng góp tiền bạc, công sức nhưng anh ấy lại đối xử với chúng tôi như vậy, liệu sau này con rể có còn quan tâm đến chúng tôi khi chúng tôi nằm trên giường bệnh và cần người chăm sóc hay không? Dù sao thì tôi cũng không dám nghĩ tới chuyện đó.
Cuối cùng, chúng tôi đuổi con gái và con rể ra ngoài và lấy lại toàn bộ căn nhà.
Bây giờ tôi dần dần hiểu rằng dù bao nhiêu tuổi cũng không nên đặt hy vọng vào người khác, vợ chồng tôi đều khỏe mạnh và hoàn toàn có khả năng chu cấp cho bản thân khi về già. Trong tương lai, khi sức khỏe sa sút, chúng ta có thể thuê một bảo mẫu để chăm sóc khi về già, hoặc có thể tìm một viện dưỡng lão nào đó tốt hơn mà chúng ta vẫn có thể sống hạnh phúc.
Theo Nguyễn Phượng (Phụ Nữ Số)