Tôi dỗ dành chồng rút tiền tiết kiệm của anh ra để lo chữa bệnh cho vợ. Anh miễn cưỡng gật đầu đồng ý nhưng thái độ không được vui.
Sau cưới vài ngày, vợ chồng tôi ngồi lại để nói chuyện về vấn đề tài chính của gia đình. Khi đó thu nhập của tôi mỗi tháng gần 10 triệu, còn chồng hơn 20 triệu. Anh bảo tiền của tôi để chi tiêu sinh hoạt trong nhà, còn tiền của anh dành để tiết kiệm mua đất làm nhà.
Tính tôi phóng khoáng, không quá coi trọng chuyện tiền bạc, chỉ cần vợ chồng sống với nhau vui vẻ hạnh phúc là đủ. Thế nên anh thích giữ tiền tôi cũng không ý kiến gì.
Từ ngày phân định rạch ròi như thế, chồng không bao giờ đưa cho vợ 1 đồng tiền nào để chi tiêu sinh hoạt trong suốt 16 năm nay. Những khi thiếu tiền, tôi hỏi vay chồng nhưng đến ngày lĩnh lương là anh đòi nợ ngay.
Nhiều lúc các con muốn ăn nhà hàng, rủ chồng đi thì vợ phải chi tiền anh mới đi. Những dịp lễ Tết vợ bảo chồng bớt chút tiền lương ra biếu tiền ông bà nội ngoại nhưng anh lắc đầu từ chối. Anh bảo vợ thích thì biếu, còn chồng không có tiền.
Sống lâu cùng nhau, tôi dần nhận thấy chồng là người giữ tiền rất chặt, tiền đã vào tay chồng tôi thì không bao giờ lo mất. Có nhiều người thân thường gọi điện hỏi vay tiền chồng tôi nhưng chưa ai vay của anh ấy được đồng nào.
Cũng nhờ khả năng giữ tiền của chồng mà hiện tại chúng tôi đã có 1 ngôi nhà 2 tầng khá đẹp. Hiện tại, các con tôi cũng học cấp 2 cả rồi. Tôi cứ nghĩ từ nay về sau, tiền vợ chồng làm ra chỉ cần tiết kiệm lo cho con cái và dưỡng già nhưng chuyện buồn đã xảy ra với gia đình tôi.
Tháng trước, tôi đi khám bệnh định kỳ thì phát hiện bị ung thư ngực giai đoạn 3. Nhận được tin sét đánh đó, tôi khóc rất nhiều, không biết phải làm gì tiếp theo nữa. Chồng cũng suy sụp khi biết tình trạng bệnh tật của vợ.
Bác sĩ khuyên tôi nên điều trị sớm để tăng số năm sống sót nhưng khoản tiền bỏ ra cũng không nhỏ. Lúc đầu anh bảo phải cố gắng hết sức chữa trị cho vợ nhưng khi biết tôi không có khoản tiền tiết kiệm nào thì anh trở giọng:
“Làm việc suốt 20 năm nay mà em không có khoản tiết kiệm dự phòng cho ốm đau à. Anh chẳng hiểu em nghĩ gì nữa. Bây giờ bệnh tật lấy tiền đâu mà chữa trị”.
Tôi bảo lương có hơn 10 triệu mà đủ các khoản chi tiêu, học hành, đình đám tháng nào hết tháng đó. Tôi dỗ dành chồng rút tiền tiết kiệm của anh ra để lo chữa bệnh cho vợ. Anh miễn cưỡng gật đầu đồng ý nhưng thái độ không được vui.
Tuần trước, anh chủ động đưa tiền cho tôi nhập viện nhưng có 2 triệu thì giải quyết được gì. Tôi khuyên chồng chuyển khoản cho vợ 100 triệu chữa bệnh. Anh càu nhàu nói:
“Em làm như tiền là giấy, muốn bao nhiêu cũng được sao. Anh ứng trước cho em bằng đó, về sau muốn lĩnh tiền tiếp thì đưa hóa đơn rồi anh chi tiếp. Sao số tôi khổ thế này, vất vả làm việc kiếm tiền, hưởng thụ thì chưa thấy mà phải lo chữa bệnh cho vợ”.
Nói xong chồng tức giận ném chiếc chén uống nước đang cầm trên tay xuống nền nhà và vỡ tan tành. Từng lời chồng nói mà tôi uất ức, đau khổ, lúc rơi vào hoàn cảnh khó khăn mới biết bộ mặt thật của chồng.
Tất cả là do lỗi ở tôi, tôi đã tin tưởng chồng quá. Giá ngay từ đầu, tôi thỏa thuận với chồng là hàng tháng phải góp cho vợ 1 nửa tiền chi phí sinh hoạt thì tôi sẽ có 1 khoản tiền tiết kiệm phòng lúc ốm đau. Bây giờ bệnh tật nằm 1 chỗ phải ngửa tay xin tiền chồng, nỗi tủi nhục, tâm trạng bất ổn làm tình trạng bệnh của tôi có vẻ nặng hơn.
Thái độ thờ ơ, xa lánh của chồng, tôi không biết có nên tiếp tục chữa bệnh không nữa. Theo mọi người, tôi phải làm sao đây?
Theo Phương Linh (Tri thức & Cuộc sống)